Thì thôi, ta quên hết sự đời
Thật thật, mơ mơ, đâu mới là chân tình?
Tôi thật, bạn giả, có đâu ai lường trước
Bạn thật, tôi thật, sống an nhiên.
Cuộc đời về căn bản là vui,
Tự ta suy tính, để rồi buồn,
Sống cùng nhau thêm bao năm được nữa?
Sao oán hận dai dẳng mãi không thôi?
Tôi im lặng, không đồng nghĩa:
Tôi quên bạn theo năm tháng dần trôi,
Mà vì tôi còn có,
Bao câu chuyện dở dang,
Cũng như bạn vậy thôi,
Ai rồi cũng phải có, cuộc sống của riêng mình,
Vẫn nhớ nhau khi cần,
Há chẳng đủ rồi sao?
Đừng luôn miệng trách móc:
Sao tôi nay vô tình,
Hãy đặt địa vị bạn,
Vào cuộc sống của tôi,
Để cùng nhau cảm thông,
Tôi chỉ cần nhiêu đó.
———————
23.26.29.09.18
@datntt.com