Tôi lượm nhặt từng mảnh kí ức xưa cũ..
Tôi chợt bật cười bởi tôi của ngày xưa. Ôi, sao ngây thơ và ngốc nghếch đến vậy. Từng dòng status, từng câu nói như chiêm nghiệm cả thế giới bao la này. Dường như tôi của năm 20 tuổi cảm giác đã sống được hơn nửa thế kỉ. Những chia sẻ sâu sắc mà ngây ngốc.
Tôi cứ viết, những điều mà thực sâu trong tâm tôi cảm nhận được.
Để rồi tôi của 22 tuổi đọc lại, bật cười và thầm cảm ơn mình của ngày xưa đã chịu khó chia sẻ. Để tôi bây giờ, cằn cỗi và khô khan, lại có thể trẻ lại, lãng mạn lại và tươi tắn lại.
Tôi của 25 tuổi đọc lại, có khi lại bật cười và biết ơn vì những chiêm nghiệm của tôi 22 bây giờ..
“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”
-Kahlil Gibran-
————-
20.25.25.05.2018
@datntt.com