Nếu lỡ nhắm mắt lại mà em ngủ luôn,
Rồi sớm mai chợt giật mình thức giấc,
Em vẫn muốn mình làm được điều đó.
Còn hơn thức trong những nỗi lo âu,
À, việc này chưa xong, còn việc kia nữa,
Đầu óc trống rỗng và lại mơ hồ,
Nửa tỉnh, nửa mơ, chả biết đâu hiện tại.
Nếu lỡ ai đó nhắn em một tin,
Chị ơi em không ổn, giúp em được chứ?
Em vẫn muốn trả lời bằng sự chân thành.
Còn hơn mệt mỏi mà trả lời qua loa,
Vì lúc người ta cần mình lại không thể giúp,
Em chẳng thể làm một người thờ ơ.
Nhưng anh ơi, trong em bộn bề suy nghĩ,
Những lo âu của ngày mai, hiện tại,
Ai sẽ là người đến giúp em đây?
Trả lời câu hỏi còn dang dở,
Cho em lời khuyên phải làm gì.?
Em chẳng cần một ai đến giúp,
Là dối đấy chẳng thật đâu,
Vì dù cố gắng mỉm cười đi nữa,
Em vẫn chỉ là cô bé mỏng manh,
Cần người hỏi han và lắng nghe em nói,
Mỉm cười với em và dỗ dành: “Giỏi lắm, cố lên em!”
———————
01.25.27.02.18
@datntt.com